Chồng chạy bộ buổi tối 2 tiếng đồng hồ, chẳng ngờ sau lưng anh lại xuất hiện cô bạn thân của vợ, người vợ sững sờ quyết định ly hôn
Trực giác của phụ nữ đúng là không thể nào xem thường. Chỉ với một chi tiết nhỏ nhặt này mà cô vợ đã phát hiện được chồng mình ngoại tình với cô bạn thân.
Trong các bộ phim truyền hình, chúng ta thường thấy cảnh một người vì một chuyện nào đó bắt đầu sinh nghi nhưng lại không có chứng cứ, bị người khác hỏi đã phát hiện ra như thế nào thì người đó thường sẽ nói đại một câu: “Trực giác của tôi mách bảo tôi như vậy”. Có thể nhiều người khi xem sẽ thấy tình tiết này thật vô lý, không hợp logic, tác giả không biết giải thích như thế nào, chỉ để dẫn dắt tình tiết câu chuyện và ẩn ý kẻ phạm tội ra nên đã thiết kế ra tình tiết chuyển ngoặt cứng nhắc như vậy.
Trực giác ư? Chẳng qua chỉ là những tuyến sự việc được thiết lập sẵn mà thôi, đều là đánh lừa người xem. Phim truyền hình quả thực luôn như vậy, nhưng những thứ tình tiết như trực giác này thật sự hoàn toàn không có ý nghĩa gì sao? Có một số người cho rằng nó chẳng có ý nghĩa gì, cái gọi là trực giác chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi.
Nghi ngờ một người nào đó trong khi mình không có bất kỳ chứng cứ gì, suy diễn một số chuyện, dùng ý nghĩ của mình để phán xét người khác, dùng cảm xúc của mình để phán đoán mù quáng, hoàn toàn chỉ là quan điểm chủ quan, phiến diện thì có tác dụng gì? Chẳng qua chỉ là cái cớ của những kẻ thích đặt điều, bịa chuyện mà thôi.
Nếu là như vậy thì trực giác như vậy hoàn toàn vô ích, hơn nữa còn có hại, Nhưng cũng có một số người cho rằng, trực giác tuy không đáng tin nhưng đôi lúc nó lại rất chuẩn. Bởi đa phần cái gọi là trực giác mà mọi người thường nói ấy không phải là một thứ chỉ dựa vào cảm giác, chẳng qua là loại “chứng cứ” này không đủ sức thuyết phục, nhưng cũng đủ để khiến người ta có thể cảm nhận được sự bất thường.
Trực giác không phải là cảm giác với người mà mình hoàn toàn không hiểu, mà nó thường là đối với những người mà mình thân thiết, quen thuộc. Kiểu trực giác như vậy mới chuẩn xác hơn, sát với thực tế hơn. Ví dụ như một người bạn của tôi, cách đây không lâu cô ấy đi du lịch cùng với chồng mình. Trên đường đi du lịch, cô bị trộm mất điện thoại, vì khi ấy vẫn còn đang ở ngoại tỉnh, sợ bố mẹ lo lắng nên đã cố ý giấu chuyện này.
Thế nhưng tối ngày hôm đó, chỉ vì mua lại điện thoại mới có hơi muộn một chút, bố mẹ không gọi được cho cô ấy đã thấy lo lắng, cuối cùng sau khi mua xong điện thoại, nhận được cuộc gọi video của bố mẹ, họ đã hỏi cô rằng đã xảy ra chuyện gì. Sau đó khi kết thúc chuyến du lịch về tới nhà, khi cô ấy kể cho bố mẹ nghe rằng mình bị mất điện thoại, mẹ cô đã bán tín bán nghi hỏi có phải là mất vào ngày hôm đó không?
Điều này chứng minh, trực giác cũng là thứ có ý nghĩa, nó được dựa theo những sự việc có thật trong thực tế, móc nối lại để suy đoán. Bởi vì thân thuộc, thấu hiểu, cũng là vì quan tâm, thế nên trực giác cũng dựa vào bằng chứng. Nhưng khi bạn cố làm rõ rằng rốt cuộc là dựa vào cái gì thì lại chẳng thể nói nên gì cả, bởi trực giác là thứ mà mình không nói ra được nhưng lại lờ mờ cảm nhận được. Và trực giác của phụ nữ thực sự là vô cùng chuẩn xác...
Liễu Vũ - bạn tôi gần đây cảm thấy bất an, kết hôn 10 năm, cô chưa từng cảm thấy bất an như thế này bao giờ. Tuy chồng cô vẫn đi làm bình thường, vẫn đối xử với cô rất tốt, không được coi là dịu dàng chu đáo nhưng cũng vẫn làm tròn trách nhiệm mà một người chồng nên làm. Nhưng trong lòng Liễu Vũ vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Từ một tháng trước, sau khi ăn tối xong đột nhiên chồng cô nói với cô rằng mình muốn giảm cân: “Bây giờ anh cũng béo rồi, lúc mới cưới anh mới có 60kg, bây giờ sắp 80kg rồi, bụng to quá rồi, bản thân anh còn không nhìn nổi thân hình này nữa, bắt đầu từ tối hôm nay anh sẽ đi chạy bộ, cố gắng giảm tầm 10kg”.
Liễu Vũ vốn tưởng rằng chồng cô chỉ nói vậy thôi, bởi nhiều năm như vậy rồi cũng chưa thấy chồng mình để ý vẻ bên ngoài bao giờ, kể cả lúc yêu nhau chồng cô cũng chẳng phải là người chú trọng chăm chút ngoại hình. Thế nên cô cũng nói an ủi chồng mình vài câu, tuổi tác cũng gần độ trung niên rồi, ai mà chẳng vậy, không cần quá để ý làm gì, chỉ cần khỏe mạnh là được rồi.
Một mặt cô vừa tỏ ra ủng hộ, nhưng trong lòng lại nghĩ chắc chồng cô cũng chẳng kiên trì được mấy ngày đâu: “Bình thường anh ấy bận rộn công việc, trước kia mệt tới nỗi về đến nhà là lăn ra ngủ, bây giờ lại nói muốn ra ngoài chạy bộ, tôi cũng chỉ nghi ngờ rằng anh ấy chắc cũng chẳng có nghị lực kiên trì lâu, chỉ là điều này không giống với con người của anh ấy, anh ấy cũng chẳng có bao nhiêu sức lực để kiên trì”.
Nhưng điều cô không ngờ được rằng, chồng cô đã kiên trì với việc chạy bộ, mỗi tối chạy 2 tiếng đồng hồ, hơn nữa đã kiên trì được hơn 1 tháng. Thấy chồng mỗi ngày về đều lên cân xem cân nặng, còn bắt đầu chăm chút ăn mặc, trong lòng Liễu Vũ bỗng dấy lên một cảm giác bất an đến lạ thường: “Quần áo trước kia của anh ấy đều là tôi mua cho, tôi mua cái gì thì anh ấy mặc cái đó, chưa bao giờ có ý kiến hay yêu cầu gì. Bây giờ anh ấy lại bắt đầu chê bai những bộ quần áo trước kia mà tôi mua, còn đòi bắt đầu từ bây giờ sẽ tự mua quần áo. Tôi thực sự cảm thấy cực kỳ bất thường”.
Một người đàn ông gần 40 tuổi đột nhiên lại chú ý tới ngoại hình của mình, điều này rốt cuộc là tại sao? Không phải là Liễu Vũ không đoán ra, mà là cô không dám nghĩ, cô đã từng có ý định thử đi chạy bộ cùng chồng mình, nhưng chồng cô lại lấy cớ con cái cần người trông nom nên đã từ chối cô: “Em cũng có béo đâu, chạy cùng anh làm gì? Anh chạy một mình còn chạy nhanh được một chút, chạy xong sớm còn về với mẹ con em”.
Chồng cô nói rất thản nhiên, thế nên Liễu Vũ cũng chẳng nhắc lại nữa, nhưng điều này không có nghĩa là sự nghi ngờ và bất an trong cô giảm đi. Lại trôi qua khoảng hơn 1 tháng, Liễu Vũ thực sự không thể chịu được nữa, cô không biết như thế nào mới được, cũng không biết liệu có phải do bản thân mình có nhạy cảm hay không.
Đúng vậy, có một khoảng thời gian, Liễu Vũ cực kỳ trách móc bản thân mình, cô không biết mình có nên nghi ngờ chồng mình hay không, người đàn ông 10 năm như một này, có phải là vì mình đã ở nhà làm bà nội trợ chăm con để chồng an tâm công tác, con cái yên tâm học hành mà trở nên nhỏ nhen hơn không. Nhưng cho dù nghĩ thế nào cô cũng vẫn không thể thuyết phục được bản thân buông bỏ ý nghĩ bất an kia.
Hơn nữa, những chuyện như thế này cũng không thể kể với người khác, thế nên cô nghĩ tới nghĩ lui, cô đã quyết định hẹn cô bạn thân đi ăn, định gặp cô rồi hỏi ý kiến xem sao. Thế nhưng, cô không ngờ rằng, điều này đã khiến cô phát hiện ra một bí mật động trời.
Ngày hôm đó, cô bạn thân trễ hẹn, khi nhìn thấy bạn mình, cô cảm thấy hổ thẹn. Bạn thân của cô vẫn xinh đẹp trẻ trung như trước, tuy đã ly hôn nhưng vẫn sống rất tốt, con cái đều để cho bố chúng nuôi. Cô ấy lấy được một số tiền, sống một mình nên luôn chăm chút cho bản thân xinh đẹp, tươi trẻ. Còn cô, mấy năm nay ở nhà làm bà nội trợ nhàn nhã, nói là không có việc gì để làm nhưng thực ra là một đống việc không tên, phải làm việc nhà, chăm con, dạy con học bài, quán xuyến mọi việc trong gia đình, chăm nom bố mẹ hai bên nội ngoại, thực sự không thể so với trước kia được.
Cô còn chưa kịp cảm thán vì sự thay đổi này, cũng còn chưa kịp bắt đầu câu chuyện của mình trước thì cô điện thoại của cô bạn thân liên tục reo lên, cô đành phải nghe hết cuộc điện thoại này tới cuộc điện thoại khác, khó khăn lắm mới có thời gian nói chuyện, thế rồi cô bạn thân lại bắt đầu câu chuyện trước: “Cậu xem cái tên này, đúng là nực cười, muốn cưa cẩm tớ, suốt ngày toàn gửi cho tớ mấy cái thứ thơ tình sến súa thấy ớn”.
Cô kéo Liễu Vũ lại để cho cô ấy xem tin nhắn, Liễu Vũ cũng cười cười theo, thế nhưng vô tình cô nhìn thấy một thông báo nổi lên trên góc màn hình điện thoại của bạn thân, sắc mặt cô bỗng sầm xuống. Cuối cùng, cô chẳng kể bất kỳ điều gì với bạn mình, về đến nhà, chồng cô vẫn đi chạy bộ buổi tối như bình thường, lần này Liễu Vũ đã lặng lẽ đi theo, cũng là để chắc chắn nỗi nghi ngờ trong lòng cô bấy lâu hóa ra đều là thật.
Đợi đến khi chồng về, Liễu Vũ không hề giấu giếm mà nói thẳng: “Anh có thể giải thích cho em tại sao số bước chạy của anh với bạn thân em trên hệ thống Wechat lại giống hệt nhau không?”. Chồng cô vẫn tỏ ra rất dửng dưng như chẳng có chuyện gì: “Em nói cái gì thế? Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi”. Thế rồi chính là câu nói đó, Liễu Vũ đã hoàn toàn suy sụp, tia hy vọng cuối cùng mà cô đối với chồng mình đã không còn nữa.
“Hôm nay em đã đi theo anh ra ngoài, em đã nhìn thấy hết cả rồi, nếu như hôm nay anh nói thật với em thì ít nhất em còn có thể sẽ nghĩ là mình hiểu nhầm, nhưng anh lại phủ nhận hoàn toàn, vậy thì cũng chẳng có gì để nói nữa cả. Ly hôn đi”. Liễu Vũ đã dựa vào trực giác của phụ nữ, cảm nhận được sự bất thường của chồng mình. Có thể theo nhiều người, chồng cô chạy bộ chỉ là để giảm cân mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là vì ban ngày phải đi làm nên mới đi chạy bộ buổi tối, chẳng có điểm gì bất thường cả.
Nhưng Liễu Vũ lại cho rằng điều này không hề đơn giản như vậy, giống như những gì cô nói, chồng cô bình thường là một người không quá chú trọng ngoại hình của mình, cũng chưa từng cảm thấy buồn phiền vì điều đó, huống hồ anh ấy đã béo lên cả bao nhiêu năm nay rồi, đột nhiên lại bắt đầu chú ý tới cân nặng của mình, cho dù có nghĩ như thế nào thì vẫn cảm thấy có điều kỳ lạ.
Cho dù bản thân Liễu Vũ cảm thấy mình có hơi nhạy cảm và hẹp hòi, thực sự đã suy nghĩ quá nhiều. Nhưng dù có nghĩ như thế nào thì cũng vẫn thấy kỳ lạ, không thể nguôi ngoai được. Thế nên cuối cùng cô đã lựa chọn tin vào trực giác của mình, kết quả là đã phát hiện ra bí mật giữa chồng mình và bạn thân.
Cô cũng thấy suy sụp, cũng không thể tin nổi sự thật, nhưng cô vẫn chấp nhận hiện thực rằng chồng cô đã ngoại tình với bạn thân của mình. Cô không thấy quá sốc, cũng không phẫn nộ gào thét hay đau lòng khóc sướt mướt mà làm những chuyện không dại dột, cô vẫn rất bình tĩnh xử lý thỏa đáng, đây là điều mà nhiều người phụ nữ nên học hỏi.
Nhưng những gì chúng ta nói đến ngày hôm nay không phải là những điều này, chỉ đơn thuần nói tới trực giác của phụ nữ. Cho dù trước kia mọi người có tin vào trực giác hay không thì sau khi đọc được câu chuyện của Liễu Vũ, liệu bạn có bắt đầu tin vào trực giác hay không?
Trên thực tế, tôi vẫn luôn tin vào trực giác, đặc biệt là trực giác của phụ nữ. Nhưng tôi không cho rằng đây là một chuyện gì đó thần kỳ. Giống như bên trên đã nói, trực giác đều được dựa vào những bằng chứng có thực, không phải là những điều vô cớ. Giống như Liễu Vũ, cô ấy không phải chỉ hoàn toàn là đoán mò mà dựa vào sự bất thường của chồng mình để suy luận.
Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó, chỉ là tương lai luôn là ẩn số mà chúng ta chẳng thể biết trước được. Tôi đã từng đọc được 2 trường hợp điển hình về trực giác. Thứ nhất là một người phụ nữ khi nhìn thấy dữ liệu update cân nặng cơ thể trên chiếc cân trong nhà mình từ điện thoại đã phát hiện ra trong nhà mình có người mà mình không biết. Thứ hai là khi Sherlock Holmes còn sống, từ cách nặn kem đánh răng đã suy luận và lần ra được chân tướng sự việc.
Phụ nữ vốn là một “quái vật” chú trọng chi tiết, họ tỉ mỉ từng chút một, họ còn chú trọng tiểu tiết hơn là quá trình và kết quả rất nhiều, họ có thể tìm ra sơ hở và sự thật từ những điều nhỏ nhặt nhất, đồng thời khiến người khác phải kinh ngạc. Vợ chồng với nhau cần sự tin tưởng, tôn trọng, không nên tùy tiện nghi ngờ lẫn nhau. Thái độ không tin tưởng sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng, đây là điều tất yếu. Thế nhưng, điều này không có nghĩa là vợ chồng phải tin tưởng nhau một cách mù quáng.
Cuộc hôn nhân hai bên tôn trọng lẫn nhau, chung thủy tuyệt đối với nửa còn lại, không làm những chuyện phản bội bạn đời hay những chuyện trái với đạo đức. Tin tưởng đương nhiên cần phải có, nhưng nếu như không thể làm được, bị nghi ngờ là do anh tự làm ra, nghi ngờ đối phương cũng là chuyện bình thường.
Cầu nối xây dựng nên sự tin tưởng là sự chân thành, sự chung thủy và ngay thẳng. Trong bất kỳ mối quan hệ nào, những điều đó cũng đều là nền tảng cơ bản nhất của sự tin tưởng, không có ngoại lệ. Giữa người thân với nhau cũng cần sự thẳng thắn, giữa vợ chồng lại càng cần điều đó hơn.